Diêu Cẩn Hi vừa ra đến cổng sân bay liền nhìn thấy xe của Lục Minh đổ bên đường, hắn vừa xuống xe vừa móc điện thoại ra gọi, di động bên trong túi quần truyền đến tiếng rung sau đó ngừng lại, Lục Minh bước đến cười nói: “Vừa gọi điện thoại cho em thì em đã ra tới rồi.”
Diêu Cẩn Hi gật đầu hỏi hắn: “Anh không phải đi làm sao?”
Lục Minh như không nói: “Tôi là tổng giám đốc mà, nghỉ một ngày thì có làm sao.”
Diêu Cẩn Hi không còn lời nào để nói, Lục Minh thì cười hì hì giúp anh đem hành lý để vào sau cốp xe.
Ngồi vào trong xe, Lục Minh nghiêng đầu nhìn thoáng qua bộ dáng uể oải của Diêu Cẩn Hi, nghĩ cũng biết anh nhất định là ngủ xuống đường đi mà không có ăn gì hơn nữa ngủ cũng thật không an ổn, bất đắt dĩ hỏi: “Giữa trưa rồi, có muốn ăn gì không?”
Diêu Cẩn Hi ngồi dựa vào ghế phó lái nhắm mắt lắc đầu: “Không, trực tiếp về nhà đi.” So với việc lắp đầy bụng thì anh càng muốn cảm giác được vùi đầu vào gối ngủ tiếp hơn.
Lục Minh cũng không khuyên gì, trực tiếp lái xe về nhà trọ của anh.
Chỗ này Lục Minh đã tới hai lần, qua đêm một lần, coi như là ngựa quen đường cũ. Vừa vào nhà Diêu Cẩn Hi đến tắm cũng không thèm, chỉ để lại cho Lục Minh một câu: “Anh có thể về rồi.” liền cởi áo khoác leo lên giường ngủ mất. Lục Minh thấy thái độ thờ ơ của anh với mình thì có hơi khó chịu, do dự một chút mới bước chân đi ra cửa, đi cũng không có xa, chính là siêu thị ở gần đó.
Chờ đến lúc Diêu Cẩn Hi cảm giác ngủ đủ tỉnh lại thì đã là chạng vạng, trời bên bên ngoài rất nhanh liền tối. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, anh sảng khoái đi ra khỏi phòng liền phát hiện Lục Minh còn ở trong nhà mình, lúc này đang nhàm chán dựa người vào sofa xem TV.
“Anh chưa đi sao?”
Lục Minh nghe tiếng nói ngầng đầu hướng anh cười hỏi: “Thức rồi? Hiện tại muốn ăn gì không?”
Hắn vừa nói như thế Diêu Cẩn Hi mới cảm thấy dạ dày trống rỗng, kể ra anh cũng đã hai mươi mấy tiếng đồng hồ chưa ăn gì rồi, mà từ phòng bếp lại bay ra một mùi thơm thoang thoảng càng làm bùng anh ầm ầm réo gọi.
“Tôi đang hầm canh gà.” Lục Minh nói cho anh xong liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
Diêu Cẩn Hi còn tưởng mình nghe lầm, sửng sốt một chút cũng đi theo vào, phòng bếp nguyên bản tróng không chỉ dùng như một vật trang trí đã thay đổi hoàn toàn, chén bát đầy ấp không nói, trong nồi đang hầm canh, ngoài ra còn mấy món đồ ăn vừa nấu xong.
“ …. Anh nấu?”
“ Ở đây trừ em và tôi còn có người thứ ba sao?” Lục Minh cười nói: “Kinh ngạc vậy sao?”
Diêu Cẩn H một bên yên lặng mở cửa tủ lạnh, nguyên bản tủ lạnh chỉ có nước trái cây và thực phẩm đông lạnh thì nay đã được chất đầy các loại nguyên liệu tươi mới, một bên nghe Lục Minh nói: “Tôi thấy trong nhà em thứ gì cũng không có, hèn gì mỗi ngày em đều ăn cơm ở công ty, em cũng quá không biết thưởng thức, hại tôi còn nghĩ em là quý công tử theo đuổi hương vị cuộc sống chứ.”
Diêu Cẩn Hi nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Anh là Lục Minh sao?”
Lục Minh cứng họng: “Em không tin tôi có thể làm?”
“ … Tôi không nghĩ tới.”
Hành động bây giờ của Lục Minh cùng con người trước kia mà Diêu Cẩn Hi ấn tượng thật sự cách nhau quá xa, Diêu Cẩn Hi luôn cho rằng tên đại nam nhân cực đại kiêu ngạo luôn tự cho là đúng này dĩ nhiên không thể tự tay hầm canh, quả thật làm anh không khỏi ngac nhiên. (BB: Lấy được anh chồng lên được giường xuống được bếp còn giàu có đep trai, sướng nhất bạn rồi nha Cẩn Hi)
“Em trước tiên ra phòng khách xem TV một lát đi, mười lăm phút sau là có thể ăn.” Lục Minh buồn cười bắt đầu đuổi người đi.
Diêu Cẩn Hi thấy hắn thủ pháp thuần thục, lời nói “Để tôi phụ anh” đến bên miệng lại nuốt trở vào, với tay chân của anh phòng chừng càng giúp càng rối, vì thế vẫn là thành thật lui ra ngoài một phen.
Đúng như Lục Minh nói, mười lăm phút sau một mâm đồ ăn gồm ba món mặn một món canh liền được bày lên bàn, sắc hương vị mười phần có đủ, Lục Minh đem chén cơm đã bới đưa cho Diêu Cẩn Hi, Diêu Cẩn Hi nhận lấy, sau khi nói cảm ơn vẫn nhịn không được mà hỏi: “Anh không phải lớn lên ở Mỹ sao, sao lại biết nấu mấy món ăn Trung Quốc?”
“Theo bà nội học được,” Lục Minh một bên gắp đồ ăn cho anh một bên giải thích:”Sở thích lớn nhất của bà nội chính là nấu ăn, bà nói một thân trù nghệ không có truyền nhân thì quá đáng tiếc, nên bắt tôi phải theo bà học.”
“Anh bình thường điều tự mình nấu cơm sao?”
“Cuối tuần mới làm,” Lục Minh cười nhìn Diêu Cẩn Hi: “Diêu đại tổng tài, công việc của tôi cũng rất nhiều đó, Em chắc không nghĩ tôi có nhiều thời gian như vậy chứ?”
“….”
“Bất quá tôi đỡ hơn em, dù là ăn bên ngoài cũng sẽ đổi khẩu vị, không giống em chỉ ăn ở một nhà hàng duy nhất, tôi thấy không phải là em không thể đi chỗ khác, mà căn bản là lười đi.”
Diêu Cẩn Hi im lặng ăn cơm, mặc kệ là đồ Trung Quốc hay cơm Tây, lễ nghi trong lúc ăn của anh điều thập phần hoàn hảo, chẳng qua lúc nhìn Lục Minh trong mắt lại có chút ngại ngùng mà cố ý trốn tránh chủ đề này.
“Cẩn Hi, chúng ta sống cùng nhau đi.”
Đột nhiên thốt ra một câu, tay Diêu Cẩn Hi còn đang cầm chiếc thìa sứ, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Lục Minh vẫn cười như trước, không hề chớp mắt nhìn lại anh: “Ý của tôi là, trong mắt người ngoài thì chúng là là quan hệ hôn nhân hợp pháp, sống cùng nhau cũng hợp lý mà, hơn nữa nếu sống cùng tôi, ít nhất em sẽ không phải ăn cơm một mình, ít nhất còn có thêm tôi, thấy thế nào?”
Diêu Cẩn Hi nhất thời có chút thốt không ra lời, cùng Lục Minh chung sống là chuyện anh hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến, quan hệ hôn nhân của bọn họ trong mắt anh hoàn hảo chỉ là một cuộc giao dịch để an ủi ông nội lúc tuổi xế chiều. Kết hôn đã hoàn thành, hiện tại ông nội không ở đây, bọn họ không cần trói buộc ở cùng nhau nữa, hơn nữa, anh đã quen lối sông đơn độc, đột nhiên có thêm một người chen vào, ngược lại có cảm giác không gian riêng tư của mình bị người ta xâm phạm, làm anh có chút không biết nên làm thế nào.
“Suy nghĩ một chút đi mà?” Lục Minh không nhanh không chậm mà mê hoặc anh.
“ Tôi … không quen cùng người khác cùng nhau …”
“Thói quen có thể từ từ thay đổi, hơn nữa em chắc đâu định sẽ độc thân cả đời đi,” Lục Minh hiếm khi dùng ngữ khí nghiêm túc nói chuyện: “Trước khi chúng ta ly hôn, sống cùng với tôi đi.”
Trầm mặc một lát, Diêu Cẩn Hi rốt cuộc có chút thỏa hiệp, chính bản thân anh cũng không hiểu được, nhưng lúc tai nghe được Lục Minh nói vài chữ “Cùng nhau sống chung” , nháy mắt trong lòng liền hiện lên xúc động không biết là gì: “… Tôi không dự định chuyển nhà.”
“Không sao, tôi dọn đến là được.” Lục Minh nhìn xung quanh bốn phía một lượt, khóe miệng vươn lên: “Nơi này của em rất tốt, tôi rất thích, bà của tôi đã đi Anh với ông của em, căn biệt thự ở ngoại ô không còn ai ở, một mình Lục Minh Viễn cũng sẽ không chịu sống ở đó, hơn nữa nó cũng sắp bắt đầu đi làm, tôi nhường cho nó căn chung cư ở gần công ty, tôi dọn đến đây ở.”
Nói đến ngữ này thì Diêu Cẩn Hi cũng không thể cự tuyệt nữa, chỉ có thể gật đầu đồng ý, thuận miệng hỏi hắn: “Em của anh trở về rồi?”
“Uhm, hai ngày trước đã trở về.”. Nói đến Lục Minh Viễn, Lục Minh nhíu mày, tiểu từ này mất tích mấy ngày, lúc trở về có cảm giác giống như bị cái gì đó kích thích, hỏi cậu cũng không nói, bất quá con người trở nên thành thật hơn rất nhiều, cũng ngoan ngoãn đến công ty báo danh. Tuy rằng cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra với cậu, nhưng mà dù là em ruột của hắn, thì cũng đã là người trưởng thành rồi, về chuyện riêng tư của cậu, Lục Minh sẽ không hỏi nhiều.
Diêu Cẩn Hi nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: “Nhà của tôi chỉ có hai phòng ngủ, anh chịu khó ngủ ở thư phòng đi.”
Lục Minh mừng rỡ lên tiếng: “Em yên tâm, chuyện trên giường phải người tình ta nguyện mới có ý nghĩa, hơn nữa đối với chuyện ngủ tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, tôi cũng không có dự tính sẽ ngủ chung phòng với em.”
Diêu Cẩn Hi đối với da mặt dày của hắn không còn lời gì để nói, cùng lười hơn thua.
Sự tình cứ thế quyết định như vậy, Lục Minh ngay tại đêm này liền ở lại nơi đây, thư phòng còn chưa có sắp xếp, cho nên hắn vẫn như trước ngủ trên giường của Diêu Cẩn Hi, sau đó làm chuyện gì đó cũng thuận theo tự nhiên, hai người trên giường đúng là càng ngày càng ăn ý.
Từ chỗ Diêu Cẩn Hi lấy được chìa khóa, ngày hôm sau Lục Minh lại nghỉ thêm một ngày, đem toàn bộ đồ đạt dọn đến, sau đó lại đi siêu thị mua thêm một loạt đồ dùng đem căn nhà nạp lại sức sống một phen, nguyên bản căn nhà trọ vắng vẻ xem như triệt để thay đổi hình dạng.
Sau khi tính toán thời gian tan tầm của Diêu Cẩn Hi, hắn đi đến dưới lầu công ty anh đón người, mang anh đến một nhà hàng hơi xa một chút ăn món đặt sản địa phương, còn cùng đi xem một bộ phim điện ảnh, hai người đối với loại cảm giác như những người yêu nhau này đều rất hưởng thụ.
Về đến nhà đã là gần 11h, cửa thang máy vừa mở, nhìn thấy người đang ngồi xổm trước cửa nhà, Diêu Cẩn Hi nguyên bản còn đang vui vẻ cười nói với Lục Minh trong nháy mắt khóe miệng liền cứng đờ, Diêu Cẩn Hi sau khi nhìn rõ ràng người tới là ai lại càng trầm sắc mặt.
Đối phương nhìn thấy bọn họ thì mãnh liệt đứng dậy, thật cẩn thật nói với Diêu Cẩn Hi: “ Anh Arthur ….”.
Lại là tên Angus kia.
Diêu Cẩn Hi nhăn mi, hỏi cậu: “ Tại sao cậu lại đến Trung Quốc? Là ai nói địa chỉ nhà của tôi cho cậu biết?”
“… Em chỉ muốn nói với anh mấy câu, nói mấy câu thôi là tốt rồi.”
Lục Minh lấy chìa khóa ra mở cửa, ý bảo bọn họ đi vào: “Có chuyện gì vào trong nhà rồi nói.”
Tùy rằng hắn không muốn thấy cái tên em họ thần kinh này, nhưng để tránh cậu ta nổi điên kinh động đến hàng xóm, vẫn là vào nhà nói chuyện tốt hơn.
Angus đi theo phía sau Diêu Cẩn Hi vào cửa, sắc mặt Diêu Cẩn Hi đối với cậu hoàn toàn không hề tốt: “Có chuyện nhanh chóng nói, nói xong thì đi nhanh dùm.”
Angus liêc nhìn Lục Minh một cái, có chút do dự: “Em muốn nói riêng với anh.”
Lục Minh nói: “Tôi đi tắm trước, hai người nói chuyện đi.”
Nhìn thấy Lục Minh mở cửa phòng đi vào, trong mắt Angus liền hiện lên vẻ không cam lòng, hỏi Diêu Cẩn Hi: “Anh thật sự quyết định về sau sẽ sống chung với hắn sao?”
“Tôi và anh ấy đã kết hôn rồi.” Diêu Cẩn Hi nói ra từng chữ, đối với người em họ này, anh thật sự không có nhiều kiên nhẫn.
“Em vốn đã định từ bỏ anh, nhưng khi nghe tin anh kết hôn, em phát hiện em không thể làm được, em …”
“Cậu đến là để nói cái này, vậy thì không cần phải nói, cậu đi đi.”
“ … Anh không sợ em đem chuyện trước kia của anh nói cho hắn biết?”
Diêu Cẩn Hi ngẩn ra, sau đó triệt để lạnh mặt: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
“Nếu hắn biết, chưa chắc sẽ …”
“Chuyện đó căn bản không có gì ghê gớm,” Diêu Cẩn Hi tức giận cắt ngang lời cậu: “Tôi không quan tâm, anh ấy nếu biết cũng sẽ không để ý, cậu nói xong rồi? Đi đi.”
Angus cơ hồ không thể tin mà nhìn anh: “Anh chán ghét em đến vậy sao?”
“Không sai.”
“ Em đi … Em đi …” Trong thanh âm Angus đã mang theo nghẹn ngào, nắm chặt nắm tay: “ … Em đi là được, anh cũng đừng hối hận.”
Đem người đuổi ra ngoài, Diêu Cẩn Hi dùng sức đóng lại cửa, nhắm mắt quay đầu, xoay người liền đối diện ánh mắt nghi hoặc của Lục Minh đang từ trong phòng đi tới, trầm mặt một lúc, miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười với hắn: “Tôi đi tắm đã, anh ngủ trước đi.”
Sau đó liền vào phòng mình đóng cửa lại, Lục Minh theo phía sau định gõ cửa, ngẫm lại vẫn thôi, Đại khái Diêu Cẩn Hi hiện tại không muốn gặp mặt mình, những điều lúc nãy anh và Angus nói hắn tuy rằng không nghe được, nhưng cũng đoán được chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, nếu không Diêu Cẩn Hi cũng không tức giận đến như vậy, nghĩ lại, Lục Minh có chút hối hận, sớm biết vậy thì bảo Diêu Cẩn Hi dọn đến chỗ mình ở sẽ tốt hơn.
Từ trong chung cư đi ra, Angus lấy điện thoại, trầm mặt ấn số, chậm rã nói với người ở đầu dây bên koa: “Tôi đến Trung Quốc, anh cho tôi ở ké đi.”
-HẾT CHƯƠNG 21-