LIÊN HÔN – CHƯƠNG 26


CHƯƠNG 26

Trên trán Diêu Cẩn Hi đã chảy đầy mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu chặt thấp giọng rên một một tiếng, Lục Minh không dám tùy tiền chạm vào chỗ bị thương của anh nữa, nhanh chống lấy điện thoại gọi cho tài xế, biết được đối phương vẫn còn mắc kẹt trên đường, liền bảo ông đến thẳng bệnh viện đón bọn họ, sau đó nhanh chóng gọi 120.

Ngược lại hiệu suất làm việc của xe cấp cứu lại rất cao, chưa tới mười phút đã đến rồi, Đem Diêu Cẩn Hi nâng lên xe, đưa bọn họ đến thẳng bệnh viện.

Quả nhiên là gãy xương mắc cá chân trái, cũng may không quá nghiêm trọng, sau khi băng bó cố định, nghe bác sĩ cam đoan chỉ cần chú ý một chút sẽ không ảnh hưởng đến việc đi lại về sau, Lục Minh và Diêu Cẩn Hi mới đồng loạt thở ra.

“Tốt nhất là nửa tháng kế tiếp nên ở nhà dưỡng thương không nên cử động nhiều đúng không?”

Lục Minh lặp lại mấy lời bác sĩ dặn dò, sau khi nhận được lời khẳng định chắc chắn mới đặt tay lên vai Diêu Cẩn Hi: “Lát nữa gọi điện cho thư ký của em, nói với cô ấy là em sẽ nghỉ ở nhà nửa tháng.”

“Cái đó không được.” Diêu Cẩn Hi không đồng ý: “Lúc trước đi New York với London đã xin nghỉ nửa tháng rồi, tôi cũng không nặng đến mức không thể cử động.”

“ Chân em phải dưỡng cẩn thận, em muốn lưu lại di chứng sau này sao?”

“Nhiều nhất là xin nghỉ hai ngày, dù sao ở văn phòng cũng chỉ ngồi một chỗ, không ảnh hưởng nhiều.”

Lục Minh bị sự bướng bỉnh của anh làm tức muốn chết, nhưng sự kiên trì của Diêu Cẩn Hi hắn cũng không thể thay đổi được, biết mình nhiều lời cũng vô dụng, hắn lại lôi kéo bác sĩ hỏi một đóng thứ cần phải chú ý, lải nhải đến mức bác sĩ hết kiên nhẫn mới chịu thả người, đi lấy thuốc và xe lăn, đẩy Diêu Cẩn Hi ra cổng bệnh viện.

Xe chờ ngay tại cổng bệnh viện, Lục Minh đẩy xe lăn đến bên cạnh, trước tiên mở cửa xe, sau đó khom lưng xuống muốn đem người ôm lấy, Diêu Cẩn Hi nhanh chóng đè tay hắn lại: “Anh muốn làm gì?”

“Ôm em lên xe.” Lục Minh nói như thể hiển nhiên.

“Anh cảm thấy có thể ôm nổi tôi sao?” Diêu Cẩn Hi không nói nên lời nhắc nhở hắn: “Anh cũng thấy rõ chiều cao và dáng người chúng ta tương đương nhau mà.”

Lục Minh nở nụ cười, môi dán đến bên tai anh: “Cẩn Hi, em đang nghi ngờ năng lực người đàn ông của em đó có biết không?”

Nói xong một tay ôm lấy lưng anh, tay còn lại vòng qua khủy chân, dễ dàng đem người bế lên, thật cẩn thận mà đem người ôm vào trong xe. Lục Minh rất thản nhiên, ngược lại Diêu Cẩn Hi căng thẳng đến cả người cứng ngắt, mãi cho đến khi được hắn đặt an toàn trên ghế, mới như trút được gánh nặng.

Lái xe không hề chớp mắt mà khởi động xem chạm rãi chạy đi, vẫn duy trì tính chuyên nghiệp được đào tạo hàng ngày, Lục Minh không coi ai ra gì mà dán qua hôn Diêu Cẩn Hi, cười hỏi: “Em khẩn trương cái gì?”

“Tôi sợ bị thương thêm lần nữa.”

“Yên tâm,” Lục Minh cười lớn: “Nếu ngã thêm lần nữa tôi sẽ làm đệm thịt cho em.”

“.…”

Lục Minh cười đùa đủ rồi rốt cuộc cũng khôi phục bộ dáng đứng đắn, nghiêng người qua, tay đưa đến lưng quần Diêu Cẩn Hi, trong lúc anh còn ngạc nhiên đã vươn tay lấy điện thoại từ trong túi quần anh, nói với anh: “Gọi điện thoại cho cậu em họ quý hóa kia của em đi, kể chuyện vừa rồi cho cậu ta nghe, để xem cậu ta giải thích ra sao.”

Diêu Cẩn Hi do dự một chút, vẫn là ấn gọi số điện thoại mà Quý Nhiễm mới cho ngày hôm qua, điện thoại đổ vài hồi chuông mới có người bắt máy, âm thanh đầu dây bên kia có chút ách, chắc là đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức: “Anh Arthur có việc gì hả?”

Diêu Cẩn Hi cầm điện thoại không biết nên nói thế nào, vì vậy Lục Minh trực tiếp dành lấy, tự mình nói: “Xin chào, là tôi Lục Minh.”

“ A a, chị dâu hả, có chuyện gì sao?”

“Hôm nay anh họ cậu bị vài nữ sinh đến gây rối, trên tay mấy cô đó cầm quyển tạp chí có hình chụp cậu cùng Arthur tại bãi đỗ xe tối hôm qua, bọn họ phẫn nộ xông đến chất vấn quan hệ giữa cậu và Arthur, Arthur bị mấy cô đó đẩy ngã xuống bậc thang gãy chân.”

Bên kia trầm mặt tầm ba giây đồng hồ, ngữ khí liền thay đổi nghiêm túc: “Anh để Arthur nghe máy đi, tôi muốn nói với anh ấy.”

Diêu Cẩn Hi tiếp nhận điện thoại, Lục Minh không nghe được người bên kia nói gì, chỉ nghe Diêu Cẩn Hi ngược lại trở thành người đi an ủi: “Không sao, bị thương không nặng lắm, mấy ngày là tốt thôi em đừng lo lắng.”

Hai người nói chuyện tầm mười mấy phút , đều là bên kia nói, Diêu Cẩn Hi vẫn luôn yên lặng lắng nghe, lâu lâu ngẫu nhiên ừ một tiếng, Lục Minh nhìn thấy bộ dáng của anh đột nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy chẳng thèm gọi điện thoại làm chi.

Chờ đến lúc điện thoại cuối cùng cũng tắt máy, Lục Minh mới hờn dỗi hỏi: “Có cái gì mà nói chuyện lâu như vậy?”

Diêu Cẩn Hi buồn cười nói: “Không phải chính anh gọi điện thoại cho người ta sao, nó chỉ đang xin lỗi tôi thôi.”

“Cậu ta nói thế nào?”

“ Nói do fan của nó tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, nhìn thấy báo chí đưa tin nên hiểu lầm mới đến gây chuyện với tôi, còn nói sẽ làm rõ chuyện này với truyền thông và fan, sẽ không phiền lụy đến tôi nữa, nói xin lỗi vì đã gây rắc rối lớn cho tôi.”

Lục Minh nghe mà nhăn mi: “Em với cậu ta đều là đàn ông, bất quá chỉ là một bức ảnh đứng gần nhau ở bãi đỗ xe cũng có thể tạo thành scandal được sao?”

Rốt cuộc là do hắn lạc hâu hay là thế giới này tiến bộ quá nhanh?

Diêu Cẩn Hi nhúng vai: “Sao biết được, nam cùng nam còn có thể kết hôn được mà, scandal có tính là gì.”

Nói gì thì nói cũng chỉ là lý thuyết, Lục Minh cảm thấy hai cái tên em họ kia của Diêu Cẩn Hi điều là tai họa, Quý Nhiễm tuy rằng không khó chơi như Angus, nhưng cậu ta lại nằm trong giới giải trí hỗn loạn, về sau vẫn nên bảo Diêu Cẩn Hi ít tiếp xúc thì hơn….

Xe dừng lại dưới lầu Chung cư, đã có kinh nghiệm lúc trước nên lần này Diêu Cẩn Hi bình thản hơn nhiều, lúc Lục Minh vươn tay ôm mình còn thuận thế nghiêng người về phía hắn, Lục Minh đối với biểu hiện của anh rất hài lòng, ôm người đi luôn vào trong chung cư, đến trước cửa thang máy mới dừng lại, nhìn tài xế ánh mắt vặn vẹo khóe môi giật giật đem xe lăn lại, mới đem người đặt xuống.

Về tới nhà cũng đã gần 1h sáng, Lục Minh dứt khoát nhắn tin cho thư ký nói hắn sẽ đi làm vào buổi chiều, sau đó ngăn lại người không an phận trên xe lăn, Diêu Cẩn Hi đang cầm quần áo định tiến vào nhà tắm, hắn buồn cười nói: “Em thành bộ dạng này tính tắm như thế nào?”

Diêu Cẩn Hi hạ tầm mắt nhìn cổ chân đang băng bột của mình, có chút buồn bực, Lục Minh chỉ chỉ bản thân, cười tươi nói: “Tôi giúp em,”

Diêu Cẩn Hi nhìn hắn, dừng lại ba giây, đến lúc Lục Minh cho rằng anh sẽ đem mình đá đi thì anh lại thản nhiên đem tây trang cởi ra, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Minh mà tháo cà-vạt, từng nút từng nút cởi bỏ áo sơ mi, cho đến khi nửa thân trên hoàn toàn trần trụi, mới chậm rãi nói: “Quần phải nhờ vào anh rồi.”

“…” Lục Minh trực tiếp đem cả người và xe lăn đẩy mạnh vào phòng tắm.

Hơi nước bốc cao, Lục Minh cằm khăn ướt từng chút từng chút chà sát lên người Diêu Cẩn Hi, hắn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này hình như còn sắc tình hơn lúc bọn họ ở trên giường, mà Diêu Cẩn Hi thế nhưng không có một chút xấu hổ, nói để cho hắn làm liền không hề nhúng tay, híp mắt hưởng thụ sự hầu hạ của hắn.

Lục Minh giữ lấy eo của anh, chú ý không chạm vào bàn chân bị thương của anh, cẩn thận bế anh đứng dậy, đem quần của anh kéo xuống đầu gối, sau đó ôm anh ngồi lại, một lần nữa nhúng ướt khăn, bắt đầu lau phần dưới của anh.

Thời điểm tay hắn lau đến bộ vị trọng yếu của Diêu Cẩn Hi, chính anh lại không có nhiều phản ứng, dù sau bọn họ cũng đã lăn giường không biết bao nhiêu lần, vậy mà ngược lại Lục đại thiếu đang ngồi xỏm trước mặt anh tay cằm khăn tựa hồ có chút luống cuống, lau lên cũng không phải mà bỏ xuống cũng không xong, cực kỳ xấu hổ.

Diêu Cẩn Hi cuối đầu đến trước mặt Lục Minh tỏ mò hỏi: “Anh đang thẹn thùng cái gì?”

“.…Làm gì có.”

“Anh đỏ mặt.”

“Uống nhiều rượu.”

“Cũng qua mấy tiếng đồ hồ rồi, lúc nãy ở bệnh viện không có như vậy.”

“Em đừng lộn xộn.”

“Tôi không lộn xộn, hiện tại là anh lộn xộn.”

Lần đầu tiên Lục Minh cảm thấy bản thân bị người mà hắn luôn cho rằng kiệm lời Diêu Cẩn Hi chặn đến không nói ra lời.

Cuối cùng hắn nhịn không nổi đột ngột đứng dậy, đem khăn ném lên người anh: “Chính em lau đi, lau xong báo tôi.” Sau đó bỏ chạy ra ngoài.

Diêu Cẩn Hi không hiểu gì hết, lại cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng chỉ đành tự mình động thủ.

Mười phút sau Lục Minh lại tiến vào, Diêu Cẩn Hi đã chà lau xong ngước đôi mắt ngây thơ chờ hắn đến giúp mình thay quần lót, Lục Minh bất đắt dĩ tiến lên phía trước, hết sức cẩn thận, giúp anh đem quần bẩn cởi ra, thay một cái sạch sẽ, lại giống như lần trước, đầu tiền đem người ôm dậy để anh kéo quần lên, lại thật cẩn thận đặt anh ngồi xuống, làm xong mấy cái này, đầu Lục Minh đã đổ đầy mồ hôi, cũng không biết là do trong phòng tắm quá nóng hay vì nguyên nhân nào khác.

“Anh rốt cuộc thẹn thùng cái gì?” Trở về phòng, Diêu Cẩn Hi một bên chậm rãi mặc đồ ngủ một bên hỏi Lục Minh: “Anh không biết anh phản ứng rất kỳ quái sao?”

Lục Minh nói: “Không biết…. quả thật có chút kỳ quái.”

Sau đó hắn nghĩ nghĩ, duỗi tay nắm lấy cằm Diêu Cẩn Hi, có chút bất mãn nói: “Em có thể đừng bình thản như thế hay không? Tôi vẫn thích bộ dáng em lúc thắt cà-vạt cho tôi trong phòng nghỉ.”

Diêu Cẩn Hi ngồi trên xe lăn ngẩn đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, sau một lát khóe miệng tràn ra nụ cười có thể xua tan màn đêm, ra hiệu bảo Lục Minh khom lưng xuống, vươn tay ghì lấy cổ hắn, dán lên môi hắn hôn một cái, thì thầm: “Như vầy có thích hay không?”

Lục Minh chỉ sửng sốt một chút liền bắt đầu kịch liệt đáp lại anh, giọng nói đứt quãn tràn ra giữa đôi môi: “Cầu còn không được.”

Suy xét đến vết thương ở chân của Diêu Cẩn Hi, Lục Minh thật cẩn thận đem anh đặt trên giường, bày ra tư thế sẽ không khiến anh bị thương, mới tự tay đem quần áo anh vừa mặc vào cởi xuống, hai người đều có chút kích động, lúc bị người áp lên trên, Diêu Cẩn Hi vươn tay đẩy đẩy lòng ngực hắn, nhắn nhở: “Đã khuya như vậy, ngày mai anh còn phải đi làm.”

“Tôi đã nói với thư ký, buổi chiều mới đi làm,” Lục Minh khó nhịn mà hôn khắp thân thể anh: “Cùng lắm thì … không đi nữa…”

-HẾT CHƯƠNG 26-

Bình luận về bài viết này