LIÊN HÔN – CHƯƠNG 9


CHƯƠNG 9

Đúng lý Lục Minh ở London bàn chuyện làm ăn xong hôm sau liền sẽ trở về nước, nhưng bởi vì một bức ảnh nên không thể không ở lại, để cho mấy người cấp dưới trở về nước trước, còn hắn đi theo Diêu Cẩn Hi đến gặp ông nội của anh. Sau khi nói qua về chuyện của bà nội mình, khi bọn họ cùng đồng thời  trở về nước đã là chuyện của ba ngày sau.

Về chuyện ông nội nhất quyết trở về Trung Quốc để gặp mặt bà nội Lục, Diêu Cẩn Hi đã hết lời khuyên nhủ nhưng không có kết quả, rốt cuộc chỉ đành mời bác sĩ gia đình của họ cùng theo về. Bất quá hiếm khi thấy ông nội vui vẻ như vậy, anh cũng không biết nên nói thêm cái gì. Điều duy nhất khiến anh không thích chính là thái độ quá chi là nhiệt tình của Lục Minh đối với ông nội.

Vừa nghe nói ông nội mình cùng bà nội hắn là mối tình đầu của nhau còn đang không ngừng tìm bà hắn, Lục Minh liền chủ động làm quen với ông, sau đó liền nhiệt tình lấy lòng giúp đỡ đủ kiểu. Lục Minh người này đang suy tính cái gì Diêu Cẩn Hi đương nhiên biết rõ, thật sự là nhìn không nổi, cuối cùng anh không thể không nhắc nhở hắn, ông nội của anh là người Châu Âu điển hình, việc kinh doanh sẽ hoàn toàn không dựa vào một chút ân tình kia của hắn, huống hồ giờ ông đã về hưu, chuyện của công ty bây giờ là do anh quản.

Lục Minh cười tủm tỉm nói lại: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là thấy Công tước Brandon là người học rộng lại biết cách đối nhân xử thế, nói chuyện với ông có thể học được rất nhiều thứ mà thôi.”

Lời này, Diêu Cẩn Hi dĩ nhiên là không tin.

Kỳ thật Lục Minh muốn nói, người như Công tước Brandon khi tiếp xúc thật ra rất khác với những gì trong tưởng tượng của hắn, là một lão nhân vui tính và hay nói, ngược lại so với Diêu Cẩn Hi dễ gần hơn rất nhiều. Hơn nữa không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy ông đối với chuyện của hắn hứng thú cũng không kém với chuyện của bà nội. Hai người vừa mở miệng, liền tán gẫu quên trời đất, có chút giống như những người bạn lâu năm, Diêu Cẩn Hi còn cảm thấy, mỗi lần ánh mắt ông nội nhìn về phía mình và Lục Minh, tựa hồ có chút kỳ quái?

Sau khi Lục Minh gặp ông nội Diêu Cẩn Hi cũng đã gọi điện thoại về nhà, nói cho bà nội Lục nghe chuyện này, đương nhiên sau khi được bà nội Lục đồng ý mới dám mang người về. Hai lão nhân gia xa cách năm mươi năm lần thứ hai gặp lại ở tại hoa viên Lục gia ôn chuyện, Lục Minh cùng với Diêu Cẩn Hi còn có Lục Minh Viễn ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, lúng ta lúng túng.

Lục Minh Viễn nhìn Diêu Cẩn Hi không nói một câu luôn luôn cuối đầu xem tạp chí, cả người đều là khí chất người lạ chớ lại gần, tròng mắt đảo một vòng dán đến người Lục Minh, đè thấp thanh âm hỏi hắn: “Anh hai, anh đi London công tác làm sao mà đụng phải vị công tử ‘quí sờ tộc’ này vậy, còn đem ông nội của anh ta … mối tình đầu của bà nội đem về đây?”

Lục Minh không chút để tâm uống trà, liếc nhìn Diêu Cẩn Hi nói “Trùng hợp gặp được mà thôi.”

“Oh, đúng là có duyên phận hen,” Lục Minh Viễn cười nói: “Nhưng mà hôm qua em đến công ty, như thế nào lại nghe giám đốc kinh doanh trở về nói, anh ở London gặp được diễm ngộ a?”

“…” Lục Minh á khẩu, sớm biết mấy người kia miệng rộng như vậy, ngày đó hắn nên giải thích rõ ràng. Tuy rằng hắn không quan tâm mấy người cấp dưới nhìn hắn như thế nào, dù gì thì tính hướng của hắn ở công ty cũng chẳng phải là bí mật, nhưng mà hắn còn muốn hợp tác cùng Diêu Cẩn Hi, sự tình mà làm lớn ra thì quý công tử e là tránh hắn càng xa.

Mắt thấy Lục Minh Viễn một bô dạng “Các người chắc chắn có vấn đề nhanh chóng khai báo sẽ được khoan hồng” nhìn mình chầm chằm, Lục Minh lười để ý cậu, hướng về phía Diêu Cẩn Hi mở miệng: “Hai người ở lại ăn cơm tối nhé?”

Diêu Cẩn Hi nói: “Không, ông nội của tôi thân thể không khỏe, có chuyên gia dinh dưỡng đi cùng chuẩn bị cơm cho ông rồi, không làm phiền anh, lát nữa tôi sẽ đưa ông trở lại khách sạn.” Ngữ khí lãnh đạm xa cách.

Lục Minh Viễn giật giật khóe miệng, khó trách ông anh già nhà cậu nói Diêu tổng khó ở chung, quá đúng luôn.

Lục Minh cũng không ép, vốn là hắn không biết tìm đề tài gì để nói mới khách sáo vậy thôi.

Hai vị lão nhân đã quay trở lại, khóe mắt đều hồng hồng, Diêu Cẩn Hi đứng lên nói mấy câu lễ phép chào bà nội Lục, sau đó liền cùng công tước Brandon rời đi.

Người vừa đi xong Lục Minh Viễn liền nhào tới trước mặt bà nội Lục tỏ mò hỏi: “Bà nội ơi, công tước Brandon kia thật sự là mối tình đầu của bả hả? Sao trước đây bà không kể với tụi cháu a?”

Bà nội Lục tùy tiện trả lời cậu vài câu, tầm mắt chuyển lên người Lục Minh, Lục Minh bị ánh mắt chứa ẩn ý của bà liền có điểm không tự nhiên, do dự mở miệng hỏi bà “Bà muốn nói gì sao?”

“Còn với Arthur có quan hệ như thế nào?”

Lục Minh khóe môi run rẩy, còn chưa kịp mở miệng giải thích, bà nội Lục liền nói tiếp: “Ông nội thằng bé nói lúc ở London hai đứa cũng ở chung một phòng, còn là ngủ qua đêm, hai đứa không phải là người yêu chứ?”

Lục Minh Viễn nghe xong mở to hai mắt tò mò nhìn Lục Minh, hiển nhiên cũng muốn nghe thử hắn giải thích như thế nào, Lục Minh bất đắt dĩ nói: “Bà ơi, bây giờ là thời đại nào rồi, hai người bọn con đều là đàn ông cùng ngủ qua đêm thì đã làm sao?”

“Vậy chuyện này là thật sao? Nếu đổi lại là người khác dĩ nhiên là không sao.” bà nội Lục nói: “Bất quá con thích đàn ông, mà cậu ta cũng thích đàn ông.”

“Vậy thì đã sao?”

“A Minh, những điều bà răn dạy các con, đứa em trai ngốc kia của con có thể không để tâm, nhưng bà biết con thì có.”

Lục Minh Viễn cắt ngang: “Bà nội còn nói, chẳng phải tại mấy cái lý thuyết cổ lỗ sĩ của bà cái gì mà nếu không thật sự yêu thương thì không nên vượt qua giới hạn và phải chịu trách nhiệm gì gì đó, thì ông anh già đâu phải từng này tuổi đầu vẫn còn là một tên xử nam a…”

Lời còn chưa có nói xong đã bị bà nội Lục trừng mắt liếc một cái, Lục Minh cảm thấy cả đầu đều đau. Nếu nói hắn và Diêu Cẩn Hi không có quan hệ gì, thì bọn họ thật sự đã có một đêm tình, nhưng mà nói hắn và anh có quan hệ, thì Lục Minh lại cảm thấy chuyện đó chẳng qua là ngoài ý muốn, hắn tuy rằng trước giờ đều giữ mình trong sạch, nhưng cũng không có tư tưởng cỗ lỗ sĩ, sẽ không thật sự cho rằng chỉ lên giường một lần là sẽ phải chịu trách nhiệm, huống chi hai người họ đều là đàn ông, Diêu Cẩn Hi căn bản không cần hắn chịu trách nhiệm.

“Chúng con không phải là…”

“Nếu con thích cậu ta, mà cậu ta cũng thích con, bà sẽ đồng ý cho hai đứa kết hôn, ông nội cậu ấy cũng đồng ý rồi.”

Bà nội Lục vừa nói xong, Lục Minh Miễn lúc này đang uống nước rốt cuộc phun ra tung tóe.

Lục Minh có chút mơ hồ, Công tước Brandon và bà nội gặp mặt không phải để ôn chuyện cũ sao? Ôn thế nào mà đến chuyện kết hôn luôn vậy, hơn nữa còn là hôn sự của hắn và Diêu Cẩn Hi?

Bà nội Lục không thấy hắn tỏ thái độ, nghĩ rằng hắn đang ngạc nhiên về cách nói chuyện của mình, khẽ thở dài một tiếng, giải thích: “ Kỳ thật đây là ý của ông nội cậu ta, trước đây bà với ông ấy có ước hẹn, nếu chúng ta không thể ở cùng nhau, thì cũng hy vọng một ngày nào đó con cháu chúng ta sẽ bù lại phần tiếc nuối này, con với Arthur nếu thật lòng thương nhau, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối…”

“Bà nội, bà không phản đối nhưng ông cố sẽ giết anh hai đó.” Lục Minh Viễn nhanh chóng nhắc nhở bà.

“Những người khác ở New York, không quản nhiều như vậy.” bà nội Lục nói.

Lục Minh nhăn mi, cảm thấy sự việc này từ lúc bắt đầu còn thấy thú vị nhưng hiện tại đã phát triển đến càng ngày càng thái quá, hắn phải nghiêm túc giải thích rõ ràng, nhưng bà nội Lục lại ném đến một câu: “Bà mệt rồi, bà lên lầu nghỉ ngơi trước, bữa tối cũng đừng gọi bà, con cẩn thận suy xét đi, cảm thấy chắc chắn thì trả lời bà.” Sau đó không để cho Lục Minh nói, đứng dậy đi lên lầu trở về phòng mình.

Bà nội Lục vừa đi, Lục Minh Viễn liền không khách khí mà ôm bụng ngã xuống sofa cười phá lên, Lục Minh cả mặt đều đen.

Cười đủ, Lục Minh Viễn mới đưa chân đá đá Lục Minh đang thất thần: “Nè, anh với vị Diêu tổng kia chắc sẽ không thật sự có cái gì chứ?”

“Dương nhiên không có.” Lục Minh tức giận.

“ Vậy anh đang suy xét lời đề nghị của bà hả?”

“Làm gì có” Hắn là đang suy nghĩ dùng cách nào để nói rõ với bà để bà không tiếp tục hiểu lầm mà thôi.

Lục Minh Viễn gõ gõ cằm nói : “Kỳ thật em thấy chuyện này có thể thử làm xem sao, dù sao Diêu tổng kia cũng là nhất biểu nhân tài, người theo đuổi anh ta lớp sau chen chân lớp trước, anh hai hết hôn với anh ta một chút cũng không thiệt thòi…”

“Mi nói hưu nói vượn gì đấy?”

“Em nói thật mà.” Lục Minh Viễn nói: “Anh đừng vội từ chối lời đề nghi của bà nội, trước tiên cứ xem ý tứ của Diêu tổng đã, anh nghĩ tại sao đột nhiên bà nội lại nói chuyện này, nhất định là do Công tước Brandon nói vơi bà rồi. Năm đó Công tước Brandon bỏ rơi bà sau đó lại tìm kiếm bà nhiều năm như vậy, hiển nhiên là ông ấy muốn hai nhà chúng ta có thể kết thân để bù lại chuyện tiếc nuối năm xưa, hơn nữa không phải anh nói ông ấy đang bị ung thư thời kỳ cuối sao? Chắc chắn đây là tâm nguyện ông ấy muốn hoàn thành trước khi lâm chung, nếu là như vậy thật thì Diêu tổng có lẽ sẽ vì ông nội của anh ta mà đồng ý.”

“Vậy thì sao?”

“ Cái đó không phải đơn giản sao,” Lục Minh Viễn cười bỏ tay xuống “Không phải anh vẫn luôn muốn giành lấy quyền đại lý du thuyền nhà bọn họ sao, kêu anh ta dùng cái này làm sính lễ đưa đến đi.”

Lục Minh mặt càng đen, bất quá phản ứng đầu tiên hắn nghĩ đến chính là vì cái gì gọi là sinh lễ mà không phải của hồi môn…

Lục Minh Viễn vỗ vỗ vai hắn : “Đại trượng phu co được dãn được, anh cũng biết tổng bộ đang rất muốn đưa tên anh họ kia đến đây gia nhập công ty, anh hai nếu muốn vị trí tổng tài, nhất định phải lấy được quyền làm đại lý…”

Lục Minh đương nhiên biết, lúc trước ông cố cũng đã nói qua với hắn, anh họ của hắn ba tháng sau sẽ được điều đến chi nhánh công ty ở đại lục đảm nhiệm chức vị giám đốc kế hoạch. Nói là đến hỗ trợ hắn, trên thực tế chính là muốn cạnh tranh vị trí Chủ tịch Khu vực Trung Quốc đại lục, hắn muốn nhanh chóng đem quyền đại lý du thuyền của LK nắm trong tay cũng là vì muốn trước khi anh họ đến giành được càng nhiều tài nguyên, nhưng vì điều này mà bảo hắn bán đứng chính mình, cùng kẻ mà hắn trước kia nhìn thế nào cũng không vừa mắt kết hôn… Nghĩ qua nghĩ lại đều thực khó chấp nhận.

“Mi nói thật nhẹ nhàng, không chừng anh mà thật sự cùng nam nhân kết hôn sẽ bị ông cố trực tiếp sa thải đuổi khỏi công ty….”

“ Sẽ không.” Lục Minh Viễn không đồng ý nói: “Chỉ cần người nam nhân đó có thể đem đến lợi ích cho công ty, ông cố sẽ đồng ý, cái gọi là hôn nhân thương mại ông cố so với anh càng dễ chấp nhận hơn.”

“… Anh còn muốn suy nghĩ đã.”

-HẾT CHƯƠNG 9-

Bình luận về bài viết này