LIÊN HÔN – CHƯƠNG 10


CHƯƠNG 10

Sáng sớm hôm sau, không đợi Lục Minh đi tìm Diêu Cẩn Hi, Diêu Cẩn Hi đã lần đầu phá lệ mà chủ động gọi điện cho hắn trước, hơn nữa không phải là thông qua thư ký, mà trực tiếp gọi vào số điện thoại cá nhân của hắn: “Sắp xếp thời gian đi, chúng ta gặp mặt.”

Lục Minh cười nói: “Được, 18h30, nhà hàng cơm Tây đối diện công ty cậu.”

Sáu giờ rưỡi chiều, Lục Minh bước vào nhà hàng cơm Tây, liếc mắt liền nhìn thấy Diêu Cẩn Hi ngổi ở vị trí bên cạnh cửa sổ lớn, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, thật lâu không động đậy, ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu vào bao lấy xung quanh anh, phát họa góc nghiêng của gương mặt, giống như một bức điêu khắc hoàn mỹ. Lục Minh không tự giác dừng lại cước bộ, nheo mắt nhìn, mãi cho đến khi nhân viên phục vụ tiến đến hỏi hắn có hẹn trước hay không, hắn mới hướng về phía Diêu Cẩn Hi nâng nâng cằm nói: “Bạn của tôi ngồi đằng kia.” Sau đó đi nhanh tới 

Diêu Cẩn Hi còn đang hổi tưởng về chuyện ông nội nói với mình trong khách sạn tối hôm qua, ông nội dĩ nhiên đã hiểu lầm quan hệ của mình với Lục Minh, sau khi nghe anh giải thích xong thì tiếc nuối mà liên tục thở dài, cuối cùng còn nghiêm túc hỏi anh, có phải thật sự không thể thích phụ nữ, Diêu Cần Hi thản nhiên thừa nhận, sau đó ông nội nói, muốn anh cùng Lục Minh kết hôn.

Đề nghị hoang đường như vậy, ông nội lại nói là muốn thực hiện lời hứa với bà nội Lục năm đó, bù lại tiếc nuối, mong muốn trong lúc còn sống có thể nhìn thấy con cháu của bọn họ có thể kết hôn với nhau. Ông còn nói nếu Diêu Cẩn Hi đã có đối tượng hoặc thích phụ nữ, ông sẽ không ép buộc anh, nhưng anh chỉ thích đàn ông lại không có người yêu, ông nội muốn anh và Lục Minh tiến đến với nhau.

Diêu Cẩn Hi hỏi ông nội rằng ông và bà nội Lục điều đã mất vợ và chồng, tại sao không tái tục tiền duyên tự mình bù đắp tiếc nuối, ông nội lại nói, chồng bà nội Lục năm đó có ân với bà, là trong thời điểm bà gian nan nhất đã vươn tay cứu giúp bà, cả đời này của bà chỉ có thể là người của Lục gia, không thể tái giá, cho nên bọ họ chỉ có thể hy vọng hai đứa nhỏ có thể tiếp tục đoạn tình cảm năm xưa của họ mà thôi

Diêu Cẩn Hi đối với chuyện này không thể nói gì, trong lòng anh biết nếu anh kiên trì không đồng ý, ông nội cũng sẽ không bắt ép anh, nhưng nhìn vẻ mặt mất mát của lão nhân gia, câu cự tuyệt lại không thể nào thốt lên được.

Bà nội Lục sau khi kết hôn liền sửa đổi tên họ, chồng bà cũng dùng uy tính danh dự của đại gia tộc để bảo hộ bà rất tốt, cho nên ông nội tìm nhiều năm như vậy vẫn không tìm thấy bà, nhưng mà gần năm mươi năm, ông chưa bao giờ từ bỏ, cho đến bây giờ khi mắc bệnh nan y cũng chỉ tâm tâm niệm niệm chuyện này. Cuối cùng lúc tìm được bà rồi cũng vì muốn gặp lại bà mà bất chấp bệnh tình đi đến Trung Quốc,tình cảm này, Diêu Cẩn Hi không thể không cảm động.

Vì vậy anh đã đồng ý, dù chuyện này nghe thật vớ vẩn nực cười, nhưng anh vẫn là đồng ý.

Mãi cho đến lúc Lục Minh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Diêu Cẩn Hi mới từ trong suy nghĩ hồi tỉnh lại, nghiêng đầu hỏi hắn muốn ăn cái gì sau đó gọi thực đơn giúp hắn.

Lục Minh cười nói: “Hôm nay Diêu tổng đặt biệt hẹn tôi thật làm cho người ta kinh ngạc không thôi, bất quá tôi vẫn vô cùng vinh hạnh…”

“Chúng ta kết hôn đi.” Diêu Cẩn Hi mở miệng ngắt lời hắn, trực tiếp quăng bom.

May mà Lục Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe Diêu Cần Hi bình tĩnh tự nhiên mà nói ra những lời này, bàn tay đang khóay cà phê cũng tạm dừng chốc lát, nháy mắt lúc nhìn về phía Diêu Cẩn Hi ý cười càng thêm vài phần sáng ngời: “Kết hôn? Diêu tổng tôi không nghe nhầm chứ?”

“Anh không nghe lầm, chúng ta kết hôn.”

“Chúng ta?” Khóe miệng Lục Minh cong lên: “Diêu tổng đang cầu hôn tôi sao?”

Đối với những lời trêu chọc của Lục Minh, Diêu Cẩn Hi không hề để tâm, lạnh nhạt nói: “Bà nội của anh chắc đã nói qua chuyện này với anh rồi, là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của hai lão nhân gia.”

Lục Minh cười cười bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm: “Vì hoàn thành tâm nguyện của ông cậu và bà tôi nên hai chúng ta phải kết hôn? Chẳng lẽ trong mắt Diêu tổng hôn nhân có thể đem ra làm trò đùa như vậy sao?”

“Anh có đồng ý không?” Diêu Cẩn Hi không muốn cùng hắn nói nhiều lời vô nghĩa, chỉ hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.

“Tôi hình như không có lý do gì để đồng ý.” Lục Minh nhìn người nam nhân trước mặt, dù đang “cầu hôn” người khác nhưng vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, vừa buồn cười lại có chút bất đắt dĩ: “Bà nội tôi đối với chuyện này cũng không ép buộc.”

“Quyền đại lý du thuyền LK tại Đại lục.” Diêu Cẩn Hi chắc chắn hắn rất muốn nắm được chuyện này tới tay, nếu không cũng không dây dưa với mình như vậy: “Tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội mà thôi, ông bị bênh nan y, cũng không còn được bao nhiêu ngày, cũng sẽ không làm chậm trễ anh, chờ đến lúc ông trăm tuổi, chúng ta liền ly hôn.”

Lục Minh có chút không biết nói gì, hôn còn chưa kết, đã nói đên chuyện ly hôn: “Một mình cậu sao có thể quyết định chuyện trao quyền đại lí cho Lai Tụng?”

“Có thể.”

“Tốt lắm, vậy hãy cùng Lai Tụng ký hợp đồng trước khi kết hôn,” Lục Minh đáp ứng một cách sảng khoái: “Bất quá cậu vẫn phải đáp ứng tôi một điều kiện, nửa tháng sau là đại thọ chín mươi tuổi của ông cố tôi, yến thọ sẽ tổ chức ở New York, cậu phải tham gia cùng tôi … với danh nghĩa là vị hôn phu.”

Lục Minh cười cười nói. Nguyên lai đối với những điều buồn cười mà Lục Minh Viễn nói chỉ tác động đến hắn vài phần, thứ chân chính khiến hắn hạ quyết tâm chính là email từ New York mà ông cố gửi cho hắn tối hôm qua, trong email nói muốn hắn vài ngày nữa trở về New York, ông muốn giới thiệu con gái một chủ ngân hàng cho hắn quen. Vì thế Lục Minh quyết định, thay vì vắt óc suy nghĩ cách đối phó chuyện này, thì cứ trực tiếp mang người cùng về, còn về phần người mang về là nam nhân, thì giống như Lục Minh Viễn đã nói, nhìn vào bối cảnh gia đình Diêu Cẩn Hi, vào việc hợp tác với LK, dù ông cố hắn trong lòng không cao hứng thì ngoài mặt cũng sẽ không phẩn đối.

Chỉ cần hắn có thể giành được quyền đại lý, những kẻ chỉ nhìn nhận lợi ích trong ban giám đốc đó , sẽ không quan tâm hắn có kết hôn cùng đàn ông hay không.

“Được.” Diêu Cẩn Hi một lời đáp ứng.

Sự tình xem như quyết định như vậy, Diêu Cẩn Hi thấy cơm của Lục Minh cũng đã được đem ra, liền lưu lại một câu “Tôi đã ăn cơm tối rồi, anh cứ ăn từ từ, tôi về trước.” liền đứng lên muốn đi, lại bị Lục Minh vươn tay ngăn lại.

“Chúng ta vừa rồi là bàn chuyện kết hôn đúng không?”

Ánh mắt Diêu Cẩn Hi liếc xuống phía dưới, sau đó nhìn Lục Minh: “Anh định đổi ý?”

“Chúng ta sắp liên hôn rồi, thỉnh Diêu tổng nể mặt ăn cùng tôi một bữa cơm được không?

Diêu Cẩn Hi do dự ba giây, sau đó ngồi trở lại, gọi nhân viên phục vụ mang cho mình một tách cà phê.

Lục Minh chậm rãi dùng món cá mà Diêu Cần Hi gọi cho mình, nhìn người trước mặt vẫn luôn trầm mặc khoấy ly cà phê, cười hỏi anh: “Cậu chỉ ăn cơm Tây?”

Diêu Cẩn Hi liếc mắt nhìn hắn: “Không phải.”

“Vậy mà tôi lại nghe nói cậu mỗi tối đều ăn cơm ở chỗ này?”

“Vì công ty chỉ cung cấp bữa sáng và bữa trưa.”

“Vì vậy?”

“Chỗ này gần công ty.”

“…” Do dự một chút, Lục Minh nghĩ tốt xấu gì hắn cũng là “Vị hôn phu” của người ta cũng cần nhắc nhở anh một câu: “Cậu ăn mấy loại thức ăn này không có dinh dưỡng, ít nhất cũng nên…”

“Tôi đã quen rồi.”

Bốn chữ đơn giản khiến cho Lục Minh có cảm giác bản thân nhiều chuyện quá rồi, những lời tính nói tiếp cũng lười nói luôn.

Chờ đến lúc Lục Minh dùng bữa xong, thưởng thức tráng miệng cũng đã là một tiếng đồng hồ sau, hai người cùng rời nhà hàng, trời liền mưa, Lục Minh quay đầu hỏi Diêu Cẩn Hi: “Xe của cậu đậu ở đâu?”

“Tôi sống ở gần đây, lúc đi làm đều không lái xe.”

Lục Minh nhớ lần trước đưa anh về quả thực chỗ đó cách nơi này không xa, có chút bất đắt dĩ nói: “Đi thôi, xe của tôi đậu ngay bên đường.”

Diêu Cẩn Hi cũng không có cực tuyệt, trời mưa lớn như vậy anh cũng không muốn tự làm khổ bản thân mình.

Xe đi được một đoạn, lúc dừng chờ đèn đỏ Lục Minh lơ đãng nhìn lên một bảng quảng cáo trang sức trên tường một tòa nhà cao tầng, đột nhiên nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Diêu Cẩn Hi đang ngắm mưa bên cửa sổ, hỏi anh: “Cẩn Hi, em cầu hôn tôi mà không cần đưa nhẫn sao?”

Diêu Cẩn Hi sửng sốt một chút, cũng không biết là do cách xưng hô đó hay do câu hỏi của hắn, Lục Minh cười tiếp tục nói: “Diễn kịch phải diễn tới cùng, nếu không làm sao người khác tin chúng ta muốn kết hôn.”

“Anh nghiêm túc?”

“Đương nhiên rồi,” Lục Minh cười đến sáng lạn chói mắt: “Cho dù chỉ là kết hôn giả, thế nhưng những thứ thể hiện ngoài mặt đều phải làm.”

Hắn vừa nói chuyện vừa lái xe đến trước cửa một trung tâm thương mại, còn chưa kịp đợi Diêu Cẩn Hi phản ứng đã lôi kéo anh xuống xe.

Các mẫu kim cương trong tiệm rực rõ lóa mắt, muôn màu muôn vẻ, bất quá đối với hai người đàn ông Lục Minh và Diêu Cẩn Hi thì mấy thứ này không hề cảm thấy hứng thú, cuối cùng chỉ chọn một cặp nhẫn rất đơn giản dưới ánh nhìn chăm chú của nhân viên cửa hàng.

Lục Minh giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn bạch kim đeo trên ngón áp út của mình, hài lòng nở nụ cười, lại nhìn sang Diêu Cẩn Hi bên cạnh nhíu mày không cảm xúc, cười cười hướng anh bĩu môi: “Em đeo thử đi.”

Diêu Cẩn Hi hơi bối rối mà cầm lấy chiếc nhẫn, để ở trong tay vuốt ve một lúc, mới chậm rãi đeo lên ngón áp út, thật vừa vặn.

Cô bán hàng cười nói: “Đây là mẫu nhẫn đôi không phân biệt nam nữ, là xu hướng chủ đạo của chúng tôi trong mùa này, hai vị đeo rất thích hợp.”

Do dự một chút, cô bán hàng lại nói thêm một câu: “Thật xứng đôi.”

Lục Minh vẫn luôn cười tươi nhìn Diêu Cẩn Hi, Diêu Cẩn Hi trầm mặt một chút, hướng Lục Minh nói: “Vậy lấy cái này đi.”

Sau đó nói với nử nhân viên bán hàng: “Ghi hóa đơn đi.”

Lục Minh hỏi hắn: “Em trả?”

Diêu Cẩn Hi nói: “Không phải tôi cầu hôn anh sao?”

Lục Minh cười mà không nói, dĩ nhiên cũng không muốn cùng anh tranh giành việc này, nhẫn trên tay vẫn không tháo xuống, liền cứ mang như vậy, mà Diêu Cẩn Hi cũng lười tháo xuống, quẹt thẻ trả tiền rồi bảo Lục Minh có thể đi, phía sau lại vang lên thanh âm một người khác.

“Arthur, Lục Minh, hai người sao lại ở chỗ này?”

Bình luận về bài viết này