CHƯƠNG 16
Lúc cầm bút, suy nghĩ của Diêu Cẩn Hi có chút hoảng hốt, trong đầu hồi tưởng đến thời khắc trao đổi nhẫn cưới, “Dù cho thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay ốm đau, điều sẽ yêu thương, quý trọng lẫn nhau, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta,”, rõ ràng chỉ là lời tuyên thệ hình thức, rõ ràng cuộc hôn nhân của họ chỉ là một bản thỏa thuận để người ngoài nhìn xem, nhưng vào lúc chính miệng nói ra những lời này, Diêu Cẩn Hi không thể không thừa nhận, trong lòng anh nổi nên cảm giác tim đập chân run.
Lúc nghe thấy Lục Minh dùng thanh âm trầm thấp từ tính nói ra những lời tương tự, một khắc đó, Diêu Cẩn Hi thậm chí giật mình cảm thấy bọn họ thật giống như hai người yêu nhau đang cùng hứa hẹn lời thề trăm năm, mà thời điểm sau khi trao xong nhẫn cưới, Lục Minh cuối người qua hôn anh trong tiếng hoan hô của mọi người, trong mắt anh chỉ kịp nhìn thấy ông nội ngồi một bên xem trong mắt tràng đầy ý cười, vài giấy sau đó liền chìm đắm vào trong nụ hôn của Lục Minh cơ hồ không thể tự thoát ra được.
Lục Minh nhẹ nở nụ cười, nhắc nhỡ Diêu Cẩn Hi có chút ngốc nghếch cầm cây bút hồi lâu nhưng mãi vẫn không viết xuống “Mau ký tên đi a.”
Diêu Cẩn Hi lấy lại tinh thần, trang trọng ký tên mình lên giấy hôn thú, cùng với tên cùa Lục Minh song song cùng một chỗ, rốt cuộc thở ra một hơi, kết thúc buổi lễ.
“Nhìn bên này, nhìn bên này, cười lên nào a~”
Lục Minh Viễn cười một cách khoa trương, trong tay cầm chiếc máy ảnh màu đen to đùng hướng bọn họ chụp ảnh.
Lục Minh vươn tay choàng lấy bả vai Diêu Cẩn Hi, động tác cực kỳ tự nhiên, Lục Minh Viễn giơ ngón cái với hắn, răng rắc răng rắc chụp hình hai người bọn họ, Diêu. Cần Hi trừ bỏ lúc đầu có chút không được tự nhiên,sau đó trầm tĩnh lại, phối hợp cong khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Ba ngày trước bọ họ rời New York đến London, đã sắp xếp lịch hẹn đi đăng ký vào buổi sáng, vừa vặn chính là hôm nay. Sáng hôm nay, dưới sự chứng kiến của thân bằng quý thuộc, bọn họ bước vào tòa thị chính đăng ký kết hôn, mà giờ khắc này, khi bước chân ra cửa tòa thị chính, Diêu Cẩn Hi mới rốt cuộc cảm nhận được cảm giác bản thân đã kết hôn rồi.
Bọn họ quen biết nhau hơn sáu năm, đã lên giường ba lần, không có tình cảm gì đáng nói, hơn nửa tháng trước thì quyết định kết hôn, đến hiện tại đã chân chính có quan hệ hôn nhân hợp pháp.
Đang nghĩ thì Lục Minh bên cạnh trùng hợp nhìn qua, hắn cười đến sáng lạn, thúc giục anh: “Còn đứng ngốc ở đó làm chi, mau lên xe.”
Lục Minh giúp anh mở cửa xe, đem người đẩy vào trong xe, chính hắn cũng ngồi xuống, dán bên tai anh nói nhỏ: “Em yên tâm, tôi thấy khí sắc của ông em rất là tốt, vừa rồi chúng ta biểu hiện rất hoàn hào, ông chắc chắc rất vui đi.”
Từ khi biết bọn họ muốn kết hôn, tinh thần của ông nội Diêu Cẩn Hi rõ ràng tốt lên rất nhiều, lại còn có bà nội Lục ở bên cạnh, lúc mà Diêu Cẩn Hi trở về, phát hiện nụ cười trên mặt ông ngày càng nhiều, nghe thấy bác sĩ nói tình trạng bệnh của ông đã ổn định không có tiếp tục chuyển biến xấu, anh rốt cuộc yên lòng, bởi vì anh kết hôn cùng Lục Minh chủ yếu cũng vì điều này mà.
Lục Minh hiện tại đang giải thích với anh vì sao lúc trao xong nhẫn cưới lại nhào qua hôn anh, lúc trước hai người đã bàn trước là bỏ qua bước này, nhưng mà luc đó Lúc Minh Viễn tiên phong ồn ào yêu cầu, cho nên Lục Minh mới tự nhiên dán qua. Diêu Cẩn Hi nhìn thấy bộ dáng ông nội tủm tỉm cười cũng rất thuận theo mà tiếp nhận, tuy rằng trong lòng vẫn hoài nghi Lục Minh căn bản là cố ý.
Lục Minh liếm liếm môi, tiếng nói cũng ái muôi vài phần: “Tôi cảm thấy chúng ta hôn môi cũng ăn ý y như lúc ở trên giường vậy, quả thực là trời sinh một đôi mà.”
Diêu Cẩn Hi cười nhẹ: “Chúng ta cá cược một kèo nhé?”
“Cá cược cái gì?”
“Cá cược anh trước lúc chúng ta ly hôn sẽ yêu tôi.”
Lục Minh vui vẻ: “Em tự tin như vậy sao?”
“Lấy biểu hiện hiện tại của anh làm tôi không tự tin cũng khó.” Diêu Cần Hi lạnh lùng nói.
Lục minh bĩu môi: “Tôi không cá cược với em, nếu thua thì thật mất mặt, còn nếu tôi thắng …”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Diêu Cẩn Hi, cười chớp chớp mắt: “Nếu vậy tôi sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.”
Diêu Cẩn Hi dời tầm mắt đi chỗ khác, không biết nên nói tiếp cái gì.
Lúc trở lại tòa lâu đài cổ ở vùng ngoại ô đã là chạng vạng tối, Ông của Diêu Cần Hi có chuẩn bị cho bọn họ một buổi tiệc chúc mừng theo nghi thức, người tới không nhiều lắm, cũng là thuận theo ý tứ Diêu Cẩn Hi mà tổ chức, chỉ vài người thân thuộc trong gia tộc, người Lục gia bên kia cũng chỉ có bà nội Lục và Lục Minh Viễn, còn lại đều là bằng hữu của bọn họ, nói là bạn chứ Diêu Cần Hi chỉ gọi em họ trên danh nghĩ là Tiểu Huệ đến, còn lại đều là hồ bằng cẩu hữu của Lục Minh.
Đến lúc này thì Lục Minh rốt cuộc hiểu được Diêu Cần Hi cao ngạo đến mức không có bạn bè, hỏi Diêu Cẩn Hi thì anh lại nói không cảm thấy có gì không tốt, người mà anh tới lui ngoại trừ người làm, đồng nghiệp, thì chính là đối tác làm ăn, mà Lục Minh hiển nhiên trước đây thuộc loại thứ ba.
Bàn bè của Lục Minh ngược lại có cả một nhóm lớn, những người này cũng biết trước đây hắn theo đuổi Tề Thụy sáu năm không thành công, vẫn luôn không mệt mỏi mở miệng cười chế nhạo Lục Minh, sau đó đột nhiên nhận được thiệp cưới mới biết hắn kết hôn, đối tượng kết hôn lại còn là tình địch trước đây. Cảm thấy tam quan được mở rộng cực kỳ, trừ bỏ cám thấy Lục Minh đầu óc hỏng rồi, còn mở rộng trí tưởng tượng cùng cực mà hoài nghi Lục Minh trước đây chính là dùng chiêu dương đông kích tây, kỳ thực ngay từ đầu mục tiêu của hắn chính là Diêu Cần Hi, rốt cuộc hiện tại đã ôm được mỹ nhân về tay.
Đương nhiên với những suy nghĩ này, Lục Minh chỉ cười mà không phản bác, ngược lại còn cảm thấy mới mẻ, cũng tùy tiện để bọn họ vẽ chuyện.
Nghi lễ chúc mừng đương nhiên có kèm theo tiệc rượu, mới đầu cũng rất nghiêm túc, nhưng đến lúc mấy vị trưởng bối đều trở về nghỉ ngơi thì liền hoàn toàn biến thành buổi party của những người trẻ. Những người còn lại đều là kẻ thích náo nhiệt, bị Lục Minh Viễn kích động một cái toàn bộ đều trở nên ồn áo, đủ thể loại như bắt hai người uống rượu, đưa ra nghi vấn bọn họ như thế nào có thể đang từ tình địch biến thành tương thân tương ái.
Lục Minh chỉ cười không nói mà nhìn Diêu Cẩn Hi, Diêu Cẩn Hi đã bị chuốc vài ly rượu, tuy quanh người anh luôn tràn ra cỗ quý khí ít người dám mạo phạm, nhưng có lẽ vì hôm nay là ngày đặc biệt, lại có Lục Minh ở đây, cho nên một đám bằng hữu của hắn liền không khách khí, lấy đủ loại lý do mà mời rượu Diêu Cẩn Hi, anh cũng hiếm khi không lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, uống một ly lại thêm một ly, lúc này tự hồ đã có chút say, tại thời điểm Lục Minh nhìn về phía anh cũng vừa lúc anh nhìn vào trong mắt Lục Minh, dừng một chút, sau đó nở nụ cười: “Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là quen biết đã lâu, lại không tim được ai khác nên đành chấp nhận hắn.”
Lục Minh cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, Diêu Cẩn Hi nhất định lại say rồi, nếu không chắc chắn sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này. Hơn nữa lúc nãy cậu ta hướng về phía mình cười thật câu nhân. Trong lúc Lục đại thiếu tâm viên ý mãn, liền thuận miệng nói: “Khẩu vị của tôi vô cùng kén chọn, không phải nhan sắc cỡ Arthur thì không lọt vào mắt tôi đâu.”
Một đóng bằng hữu đều la ó, đối với lời này của hắn kịch liệt khinh thường: “Vậy người trước kia như thế nào lọt vào mắt xanh của Lục đại thiếu vậy? Mọi người đều nói trước đây mắt Lục đại thiếu là bị mù, chẳng qua Lục đại thiếu không dám thừa nhận thôi.”
Lục Minh nhìn Diêu Cẩn Hi vẫn đang cười: “Có lẽ thế đi…”
Một số người bắt đẩu hỏi đến những vấn đề riêng tư hơn, hỏi bọn họ khi nào thì bắt đầu quen nhau, là ai tỏ tình trước, ai cầu hôn trước, thậm chí có người hỏi bọn họ là ai trên ai dưới.
Lục Minh bị một đám người mồm năm miệng mười hỏi đến có chút không biết trả lời ra sao, Diêu Cẩn Hi nhấp một ngụm rượu, rất thản nhiên mà chỉ vào ngực mình, trả lời mọi người: “Là tôi cầu hôn anh ấy, tôi nói chứng ta kết hôn đi, sau đó anh ấy đáp ứng.”
Mọi người cực kỳ khoa trương mà huýt sáo trầm trồ, Lục Minh cười tiếp lời: “Em ấy ở trên, tôi dưới, nếu không như thế nào tôi lại làm rể nhà bọn họ chứ.”
Lại một tràng cười điên cuồng nữa, Diêu Cẩn Hi không có giải thích, anh trong lúc mọi người cười nói ồn ào nâng lên ly rượu, Lục Minh đồng thời cũng thật ăn ý mà phối hợp với động tác của anh nâng lên ly rượu, nhẹ nhàng chạm một cái, sau đó đồng thời đem ly rượu uống cạn.
Tiệc chúc mừng làm ầm ỉ đến hơn nửa đêm, Diêu Cẩn Hi không trụ nổi đành nói với Lục Minh một tiếng rồi trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Chỉ là không ngờ tới ở trước của phòng đụng phải một người ngoài sở liệu của anh.
Người kia tựa vào bên tường đợi anh không biết đã bao lâu, nhìn thấy anh trở về liền đứng thẳng người dậy, mỉm cười cùng anh chào hỏi: “Anh Arthur, đã lâu không gặp/”
Nhìn thấy cậu trong nháy mắt Diêu Cẩn Hi liền tỉnh rượu, đối phương nhìn thấy anh trong chớp mắt đã hồi phục lại bộ dạng lãnh đạm không muốn thấy mặt mình, cười đến càng vui vẻ: “Anh Arthur, em đáng sơ như vậy sao? Anh sao lại có biểu tình nhìn thấy em như thấy quỷ vậy.”
“Cậu sao lại tới đây?”
“Tới tham gia hôn lễ của anh a.”
“Tôi không có mời cậu.”
Nam nhân tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nhún vai: “Cho nên em là không mời mà tới đó.”
Diêu Cẩn Hi không thèm để ý đến cậu, vươn tay muốn mở cửa phòng, lại bị cậu chắn trước mặt ngăn lại, trong mắt đối phương chính là mang theo ý cười trào phúng: “Ba năm trước, thời điểm mẹ anh Arthur qua đời, người nam nhân mà anh mang về không phải là người này mà.”
Diêu Cẩn Hi đã lộ ra nét không vui: “Không liên quan gì đến cậu.”
“Đối tượng của anh Arthur thay đổi một người lại một người, vì cái gì lại không thể chấp nhận em?”
Nhìn cậu càng ngày càng tiến lại gần với ánh mắt xâm lược rõ ràng, Diêu Cẩn Hi chuẩn bị trực tiếp đá cậu ta thì bị người khác trước một bước kéo lại. Lục Minh đột ngột xuất hiện nhìn người trước mặt với ánh mắt cảnh giác, lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?”
“ Là anh Arthur…”
Đối phương ngước mặt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý khiêu khích, giọng nói kéo dài, dường như cố ý để Lục Minh tò mò, Diêu Cần Hi không kiên nhẫn nói: “Cậu ta là em họ của tôi.”
Sau đó trực tiếp đi đến cửa phòng, kéo Lục Minh đi vào, lại dùng sức đóng mạnh cửa, khóa trái.
Lục Minh nhìn anh làm một loạt hành động, biểu tình nhất quán lạnh như băng, lần đầu tiền trên mặt xuất hiện vẻ phiền táo như vậy, rất chi là tò mò, hỏi: “Cậu ta rốt cuộc là ai?”
“Một tên bệnh thần kinh mà thôi.”
-Hết Chương 16-